OVERVIEW: Gensokyo Chronicles
VỊ TRÍ ĐỊA LÝ
Gensokyo là một lục địa rộng lớn được bao quanh bởi biển Astral, bao gồm ba mảnh đất chính:
Nam Gensokyo: Thường được gọi là vùng đất ánh sáng, đa phần diện tích nơi này thuộc về Đế quốc Brillian, nơi con người sinh sống đông đúc nhất (tất nhiên vẫn còn có các chủng tộc khác), Hiệp sĩ viện Judicium và học viện Judi cũng được đặt tại đây.
Trung tâm Gensokyo: Thường được gọi là vùng đất sương mù, có diện tích lớn hơn phía nam rất nhiều và tất nhiên cũng có nền văn hóa vô cùng đa dạng, được quản lý chính bởi Vương quốc liên hiệp Seirei và nhiều tiểu quốc trực thuộc, hầu hết các chủng loài khác với con người sinh sống tại đây.
Bắc Gensokyo: Thường được gọi là vùng đất tận cùng, có diện tích không lớn nhưng hầu như chưa từng được khám phá, cũng do khí hậu kì quái, khắc nghiệt và (lời đồn về) các chủng loài nguy hiểm.
Gensokyo là một lục địa rộng lớn được bao quanh bởi biển Astral, bao gồm ba mảnh đất chính:
Nam Gensokyo: Thường được gọi là vùng đất ánh sáng, đa phần diện tích nơi này thuộc về Đế quốc Brillian, nơi con người sinh sống đông đúc nhất (tất nhiên vẫn còn có các chủng tộc khác), Hiệp sĩ viện Judicium và học viện Judi cũng được đặt tại đây.
Trung tâm Gensokyo: Thường được gọi là vùng đất sương mù, có diện tích lớn hơn phía nam rất nhiều và tất nhiên cũng có nền văn hóa vô cùng đa dạng, được quản lý chính bởi Vương quốc liên hiệp Seirei và nhiều tiểu quốc trực thuộc, hầu hết các chủng loài khác với con người sinh sống tại đây.
Bắc Gensokyo: Thường được gọi là vùng đất tận cùng, có diện tích không lớn nhưng hầu như chưa từng được khám phá, cũng do khí hậu kì quái, khắc nghiệt và (lời đồn về) các chủng loài nguy hiểm.
Chủng tộc
Những chủng tộc chính (có trí tuệ cao) bao gồm:
Human - Nhân tộc: Chủng tộc có số lượng lớn nhất Gensokyo, tuổi thọ trung bình là bảy mươi, có sự đồng đều lớn ở các cá thể.
Devil - Quỷ tộc: Là chủng tộc có nhiều chi tộc nhất, tuổi thọ trung bình từ ngang với loài người cho đến khoảng ba trăm, ngoại hình và đặc tính cũng có sự khác biệt tùy theo chi tộc.
Bestia - Thú nhân tộc: Gồm ba chi tộc chính là Người thú, Người chim và Người cá (thường sẽ có thể biến đổi vây cá thành hai chi ở tuổi dậy thì), tuổi thọ trung bình ngang với loài người, ngoại hình có sự khác biệt lớn tùy chi tộc.
Fairy - Tinh linh tộc: Còn gọi là Tiên tộc, chủng tộc gần gũi nhất với mẹ thiên nhiên, điểm chung là đều có cánh, dạng cánh có thể khác nhau tùy cá thể (Nhưng đều không có lông vũ hoặc mang nét nào tương đồng với cánh của các loài thuộc quỷ tộc). Tinh linh tộc thường dừng phát triển (không già đi) ở tuổi 15 - 25, tuổi thọ trung bình từ ngang với loài người cho đến khoảng 150.
Celestial - Thiên nhân tộc: [Unknown]
Lunarian - Nguyệt nhân tộc: [Unknown]
Những chủng tộc chính (có trí tuệ cao) bao gồm:
Human - Nhân tộc: Chủng tộc có số lượng lớn nhất Gensokyo, tuổi thọ trung bình là bảy mươi, có sự đồng đều lớn ở các cá thể.
Devil - Quỷ tộc: Là chủng tộc có nhiều chi tộc nhất, tuổi thọ trung bình từ ngang với loài người cho đến khoảng ba trăm, ngoại hình và đặc tính cũng có sự khác biệt tùy theo chi tộc.
Bestia - Thú nhân tộc: Gồm ba chi tộc chính là Người thú, Người chim và Người cá (thường sẽ có thể biến đổi vây cá thành hai chi ở tuổi dậy thì), tuổi thọ trung bình ngang với loài người, ngoại hình có sự khác biệt lớn tùy chi tộc.
Fairy - Tinh linh tộc: Còn gọi là Tiên tộc, chủng tộc gần gũi nhất với mẹ thiên nhiên, điểm chung là đều có cánh, dạng cánh có thể khác nhau tùy cá thể (Nhưng đều không có lông vũ hoặc mang nét nào tương đồng với cánh của các loài thuộc quỷ tộc). Tinh linh tộc thường dừng phát triển (không già đi) ở tuổi 15 - 25, tuổi thọ trung bình từ ngang với loài người cho đến khoảng 150.
Celestial - Thiên nhân tộc: [Unknown]
Lunarian - Nguyệt nhân tộc: [Unknown]
cính trị, giao thông, kinh tế, tiền tệ
Quyền lực cao nhất tại Gensokyo thuộc về Hoàng đế Brillian và Nữ hoàng Seirei, dưới nữa là các tiểu vương hay lãnh chúa rồi đến quý tộc lớn nhỏ và người dân. Hiệp sĩ hợp nhất (Integrity knight) thuộc về lớp quyền lực đặc biệt.
Phương tiện giao thông chủ yếu ở Gensokyo bao gồm: chuyến tàu lửa Hợp nhất, rồng, khinh khí cầu, xe ngựa, thuyền bè các loại và... đi bộ, ngoài ra còn một vài phương tiện chuyên dụng sử dụng sức mạnh alma làm nguyên liệu.
Đồng tiền chung ở Gensokyo là Arany, một cái bánh mì giá khoảng 6 arany, một đêm thuê phòng các quán trọ bình dân khoảng 100 arany, một con ngựa khoảng 16 ngàn arany và một chiếc khinh khí cầu riêng loại gia đình là 1 triệu arany.
Quyền lực cao nhất tại Gensokyo thuộc về Hoàng đế Brillian và Nữ hoàng Seirei, dưới nữa là các tiểu vương hay lãnh chúa rồi đến quý tộc lớn nhỏ và người dân. Hiệp sĩ hợp nhất (Integrity knight) thuộc về lớp quyền lực đặc biệt.
Phương tiện giao thông chủ yếu ở Gensokyo bao gồm: chuyến tàu lửa Hợp nhất, rồng, khinh khí cầu, xe ngựa, thuyền bè các loại và... đi bộ, ngoài ra còn một vài phương tiện chuyên dụng sử dụng sức mạnh alma làm nguyên liệu.
Đồng tiền chung ở Gensokyo là Arany, một cái bánh mì giá khoảng 6 arany, một đêm thuê phòng các quán trọ bình dân khoảng 100 arany, một con ngựa khoảng 16 ngàn arany và một chiếc khinh khí cầu riêng loại gia đình là 1 triệu arany.
trưng
I, Alma
Ở Gensokyo tồn tại một dạng sức mạnh gọi là Alma, hay còn gọi là năng lượng đến từ linh hồn của mỗi sinh thể sống. Alma có muôn hình vạn trạng và càng lớn mạnh bao nhiêu càng thể hiện rõ ra ngoài bấy nhiêu khi sinh thể đó sử dụng nó.
Nhiều cá thể ở mọi chủng tộc sinh ra với nguồn alma phi thường trong người, thường được cụ thể thành một dạng dị năng đặc biệt tùy vào bản ngã riêng của linh hồn người đó. (Ví dụ: Điều khiển gió, Tạo độc, Biến hình, Phân thân, Tạo ảo ảnh, Cường hóa cơ thể.v.v...)
I, Alma
Ở Gensokyo tồn tại một dạng sức mạnh gọi là Alma, hay còn gọi là năng lượng đến từ linh hồn của mỗi sinh thể sống. Alma có muôn hình vạn trạng và càng lớn mạnh bao nhiêu càng thể hiện rõ ra ngoài bấy nhiêu khi sinh thể đó sử dụng nó.
Nhiều cá thể ở mọi chủng tộc sinh ra với nguồn alma phi thường trong người, thường được cụ thể thành một dạng dị năng đặc biệt tùy vào bản ngã riêng của linh hồn người đó. (Ví dụ: Điều khiển gió, Tạo độc, Biến hình, Phân thân, Tạo ảo ảnh, Cường hóa cơ thể.v.v...)
Bản đồ thế giới
Thành phố Ilumina (1)
Thành phố Vigor (2)Thành phố Underworld (3)
Thành phố Yukue (4)
Công quốc Crimson (5)
Vương quốc Genga (6)
Vương quốc Verdurous (7)
Hợp quốc Tengu (8)
Vô Hạn Thành (9)
Làng Shinki (10)
Thị trấn Siena Roah (11)
Làng Mayohiga (12)
Làng Kinoko (13)
Ngọc Thố Thôn (14)
Vương quốc Wakasagi (15)
Giáo quốc Shukyo (16)
nh Địa Edenis
?
?
Trung Tâm Gensokyo
Vương quốc liên hiệp Seirei
SEIUN |
YUKUE |
UNDERWORLD |
NHIỀU THÀNH PHỐ, THỊ TRẤN, LÀNG MẠC KHÁC |
Công quốc Crimson
Vương quốc Verdurous
Vương quốc Wakasagi
Vương quốc Genga
Giáo quốc Shukyo
Hợp quốc Tengu
Quần thể rừng Phép Màu (Trung tâm)
RỪNG NẤM PHÉP THUẬT |
LÀNG KINOKO |
MÊ TRÚC LÂM |
LÀNG NGỌC THỐ |
HẺM NÚI QUÁI VẬT |
THUNG LŨNG TỬ THẦN |
VƯỜN MẶT TRỜI (TRUNG TÂM) |
ĐỒI LINH LAN |
Nam Gensokyo
Venustulum
TỔNG HÀNH DINH JUDICIUM |
HỌC VIỆN HIỆP SĨ JUDI |
LIGERO |
ILUMINA |
VIGOR |
NHIỀU THÀNH PHỐ, THỊ TRẤN, LÀNG MẠC KHÁC |
LÀNG MAYOHIGA |
Thung lũng Shenda Noah
LÀNG SHINKI |
THỊ TRẤN SIENA ROAH |
VƯỜN MẶT TRỜI (NAM) |
Bắc Gensokyo
Prologue
Kuruto chính truyện
Kurutomonogatari
1. Broken - tan vỡ
Tôi chỉ là một cậu con trai bình thường, sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả ở tây Venus, từ nhó tôi đã rụt rè không chịu tiếp xúc với người khác. Hơn nữa, tôi không có đặc điểm gì nổi bật trong mắt mọi người xung quanh. Năng lực đặc biệt của tôi đã bộc lộ từ rất sớm, năng lực này giúp tôi trở nên vô hình trong mắt mọi người. Thật lòng mà nói, không cần dùng năng lực tôi cũng đã biến mất trong mắt mọi người xung quanh rồi, hình ảnh một cậu bé với một thân hình nhỏ nhắn, không bao giờ nói chuyện cũng chẳng bao giờ mỉm cười thật sự rất dễ phai tàn trong kí ức của mọi người. Tôi cứ như thế mãi cho tới khi có một sự việc đã làm cuộc sống cậu thay đổi từ khi đó.
Lúc đó tôi khoảng 10 tuổi. Hôm đó là một ngày nắng ấm, một gia đình mới chuyển tới gần nhà tôi. Đó là một gia đình Fairy, tôi rất ít được nhìn thấy fairy, có nhìn thấy thì cũng chỉ là từ rất xa nên tôi rất tò mò về tộc fairy. Thậm chí hồi đó, tôi đã tin rằng tộc Fairy có thể ban điều ước. Với tôi, họ là những sinh vật rất kì diệu và hoàn hảo. Nhà tôi chủ động qua chào hỏi trước. Như thường lệ khi đến chơi nhà người lạ, cũng như tiếp người lạ tôi thường cuối mặt xuống và im ru. Nhưng tôi vẫn thỉnh thoảng tôi vẫn liếc mắt nhìn hình dáng của cô, bác nhà fairy.
"Whoa!"
Họ thật lộng lẫy. Đôi cánh sặc sỡ của họ, nó rung rung và lấp lánh trước mắt tôi và điều đó làm tôi cảm thấy rất tò mò. Lúc đó từ trong phòng, một cô bé bước ra. em thật đẹp và lộng lẫy, em làm tôi thổn thức từ cái nhìn đầu tiên. Khi tôi đang ngắm nhìn em thì em quay sang phía tôi. Mắt chạm mắt. Tôi ngượng quá nên quay mặt ra chỗ khác. Em quay sang bố mẹ tôi.
"Cháu chào cô, cháu chào bác ạ"
giọng nói của em nghe thật trong trẻo và ngọt ngào, tôi nghĩ rằng nó rất dễ thương. Giọng em cứ như con mèo con ấy.
"Không. Em dễ thương như con mèo con ấy"
Lúc đó suy nghĩ ấy bổng xuất hiện trong đầu tôi như một điều hiển nhiên. Cứ như là khi bạn nhìn thấy một con mèo và bạn chắc chắn rằng đó là một con mèo đấy. Việc Eri dễ thương nó đã hiển nhiên lắm rồi, khi nhìn vào em ấy bạn sẽ phải thầm thốt lên.
"Dễ thương quá~"
Bố tôi chợt nói:
"Kuruto. Chào cô bác đi con"
Tôi vẫn chưa nghe.
"Này, Kuruto. Chào cô bác đi nào"
Bố tôi vừa nói vừa chạm vai tôi.
Lúc đó vì đang mãi mê ngắm nhìn đôi cánh của em, tôi không để ý tới xung quanh nữa luôn. Rồi bố đột nhiêm chạm tôi làm tôi giật mình.
"D...Dạ Cháu chào cô bác ạ."
Eri bật cười nhưng lại lấy tay che miệng lại, hình như em rất thích thú với cảm xúc lẫn lộn, bối rối của tôi lúc đó.
Eri vừa là hàng xóm của tôi, vừa là bạn cùng lớp với tôi. Cả gia đình tôi và em đều muốn chúng tôi học gần nhà nên kết quả là ngày hôm sau em đã chuyển đến trường của tôi. Tôi nhớ rất rõ lúc em mới vào lớp, em đan hai tay vào nhau, ngượng ngùng nói:
"Chào..chào các bạn,mình là Eri takanashi, mình là học sinh chuyển trường, mong các bạn giúp đỡ mình"
Em thật lộng lẫy, dù dáng vẻ ngượng ngùng nhưng em vẫn rất đẹp. Lúc đó, tia sáng mặt trời chiếu từ cửa sổ qua cánh em làm đôi cánh em sáng lên rất đẹp. Tôi và em đã bắt đầu chơi thân nhau. Tất nhiên là em tới bắt chuyện với tôi trước. Ở nhà chúng tôi chơi rất vui vẻ, chúng tôi hay chơi rượt bắt, chốn tìm trong khu đất trống gần nhà bọn tôi. Trên trường em rất nổi tiếng vì em rất đẹp, vừa học giỏi lại còn dịu dàng. Em được bạn bè trong lớp và cả toàn trường ngưỡng mộ, tất nhiên em đã làm cho nhiều cậu con trai cảm nắng. Không ngạc nhiên gì. Tôi cũng đã đổ vì em mất rồi. Tôi đã cảm nắng em ngay từ lần đầu gặp mặt.
Em đã biết tôi có năng lực tàng hình và em rất thích năng lực này của tôi. Em thì có năng lực điều khiển thực vật, nhưng em chỉ mới có thể làm tăng tốc độ tăng trưởng của thực vật một chút thôi. Em có sở thích là ngắm trăng vào mỗi buổi tối. Lúc đầu tôi có hơi ngạc nhiên nhưng dần dần nó cũng đã trở thành một thói quen, sở thích của tôi. Tôi không thích xem trăng lắm, tôi chỉ thích tận hưởng quảng thời gian bên cạnh Eri, Càng ngày tình cảm của tôi dành cho em ngày càng sâu xắc hơn. Tôi cảm ơn ông trời vì đã đưa em tới bên tôi, tôi vui lắm. Khi ở bên em tôi đã thay đổi, tôi trở nên cởi mở và tự tin nói chuyện với mọi người xung quanh hơn, tôi tin rằng chỉ cần có em tôi có thể làm được tất cả.
Vào năm chúng tôi lên lớp 9, tôi quyết định bày tỏ tình cảm với em. Giờ nghĩ lại lúc đó tôi chỉ là một cậu bé mới lớn chưa hiểu điều mà lại đi tỏ tình với một cô gái cơ chứ. Việc đó thật sến súa mà cũng thật đáng yêu. Thậm chí tôi còn không đủ dũng cảm để nói thẳng với em. Tôi viết một bức thư dài chưa tất cả những suy nghĩ, cảm xúc của tôi về em. Vào giờ ra về. tôi đưa nó cho em và dặn em về tới nhà mới được đọc. Không hiểu sao tôi lại nghĩ rằng việc em đọc bức thư ngay lúc tôi đưa nó cho em sẽ rất là khó xử. Sớm muộn gì em cũng sẽ đọc nó thôi.
Vào ngày hôm sau. Một ngày chủ nhật đẹp trời. Tôi đã đợi sẵn ra khu đất trống gần nhà chúng tôi, nơi chúng tôi có biết bao nhiêu kỉ niệm khó phai. Chơi với nhau đã lâu, Tôi biết chắc chắn rằng em sẽ đến khu đất trống và em cũng biết là tôi sẽ đợi ở đó. Và em đã đồng ý. Em ôm trầm lấy tôi và nói:
"Hãy chăm sóc tớ nhé"
Giờ tôi cảm thấy lúc đó mình thật vô dụng. Có lẽ tới tận bây giờ vẫn thế. Tôi không thể tỏ tình với em một cách trực tiếp và đã không chủ động ôm em lúc đó. Nhưng ít ra tôi cũng đã đủ can đảm để đưa bức thư đó cho em.
Vào đêm trước hôm tôi đưa bức thư cho em. Tôi đã phải chật vật với những suy nghĩ trong đầu.
"Lỡ em không yêu tôi thì sao?"
"Lỡ em thích thằng khác rồi thì sao?"
"lỡ em không đồng ý thì sao? mối quan hệ của chúng tôi có còn như trước kia nữa không?"
"Liệu tôi có nên tỏ tình không?"
Nhưng tôi thực sự đã rất mừng vì mình đã quyết định tỏ tình với em.
Trong ba tháng sau đó chúng tôi rất hạnh phúc, chúng tôi như một cặp đôi thực sự. Tôi dẫn em đi mua đồ, đi xem phim, đi dạo. Chúng tôi gọi nhau rất thân mật là anh và em. Tôi đã rất hạnh phúc, đó là quảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của tôi. Và rôi có một chuyện đã xảy ra. Một hôm em gọi tôi ra một quán cà phê, tôi vui lắm. lâu lắm rồi Eri và tôi mới đi chơi cơ mà, cả tháng nay em bận suốt. Nhưng rồi em đã nói:chúng mình chia tay đi. Tôi không thể tin được những gì mình đã nghe,tôi bần thần hỏi lại:Em...em nói gì ? chia tay à ?
Em nói: Em nghĩ chúng mình nên chia tay đi, em thấy chúng mình không hợp nhau, vậy nên chúng mình nên là bạn thôi nhé.
Sau một lúc tuyệt vọng. Tôi đã chấp nhận sự thật và nói: nếu em muốn thì......,không phải vì tôi hết yêu em, mà là do tôi biết rất rõ tính em, một khi em đã nói cái gì thì có trời cũng không thay đổi được nên tôi đành chấp nhận. Tôi không thể hiểu nào em lại tàn nhẫn mà bỏ tôi, thế còn lời hứa của chúng tôi thì thế nào đây. Cuộc tình của tôi và Eri trông mỏng manh hơn bao giờ hết Và đó là lần cuối tôi nói chuyện với em, kể từ đó tôi luôn luôn tránh mặt em, cả trên trường lẫn ở nhà. Cho dù em có cố gắng thế nào cũng không thể bắt chuyện được với tôi đâu, năng lực tàng hình của tôi đã đảm bảo điều đó, năng lực tàng hình, thứ đưa chúng tôi lại gần nhau bây giờ lại là một thứ đẩy chúng tôi xa nhau hơn bao giờ hết, việc tôi tránh mặt Eri không phải đã nói rất nói lên rất rõ rồi sao. Hành động tránh mặt có nghĩa là: Eri đừng làm đau mình nữa, mình không chịu được nữa đâu. Cho tới bây giờ tôi mới biết em đã cảm nắng một cậu con trai nào đó, cậu ta cũng thuộc loài fairy, đó là lí do em bơ tôi suốt một tháng là để đi chơi với cậu con trai may mắn đó. Tôi không tức giận cậu ta, tôi chỉ mong là cậu ta hãy chay sóc Eri cho thật tốt và tôi đôi phần cũng cảm thấy ghen tị vì không được sinh ra thuộc loài fairy, tôi nghĩ, nếu tôi là fairy mọi thứ có thể sẽ tốt đẹp hơn rồi, Tôi trở về với con người rụt rè lặng lẽ của mình ngày trước. khi tôi lên 16 Eri đã chuyển đi, em có nhờ mẹ đưa cho tôi một bức thư, bức thư rất ngắn gọn:
Ba tớ có công việc mới ở trung gensokyo rồi, nên nhà tớ phải dọn lên đó, cậu nhớ bảo trọng nhé.
đó là lần cuối cùng Eri tim tôi thổn thức, theo tôi được biết thì cậu bạn trai mới của Eri cũng chuyển lên Trung Gensokyo với cô rồi.
Từ đó tôi đặt ra mục tiêu là trở thành một hiệp sĩ để làm vơi đi nổi đau khổ khi mất Eri, tôi dần dần quên em, Khu đất trống chúng tôi thường chơi đã được dùng để xây nhà
Ngày qua ngày tôi cố gắng tập luyện để được vào viện hiệp sĩ.
Nhân vật
Thời gian: 1/7/1885 - 3/7/1885
Địa điểm: Tây Venus
Nhạc nền:
- (nhạc nền huyền ảo)
- (nhạc nền nhẹ nhàng)
- (nhạc éo liên quan)
- (nhạc Rap loli )
Kurutomonogatari
Vào sáng sớm ngày 1/7/1885, tôi đã thu dọn đồ đạc của mình và đi lên chuyến xe ngựa tới tây venus. Chuyến xe ngựa mất khoảng 4 tiếng. Tôi đã gửi thư báo cho cha mẹ tôi báo trước là hè này tôi sẽ về chơi cả tháng. Tất nhiên là tôi có mang theo con Geo, tôi không thể nào giao nó cho người khác giữ dùm được
Đi một lúc xe ngựa dừng, Quán tính hất tôi về phía trước. Tôi xuống xe ngựa, mang theo đồ đạc của mình. Tôi đã đặt chân trước sân nhà mình, nơi tất cả mọi thứ bắt đầu. Từ trong nhà ba mẹ và con em của tôi đã đi ra đón tôi~, cảm động quá. Cha mẹ hỏi hang tôi liên tục. Con có khoẻ không, trên học viện có nghiêm khắc không, con có thiếu thốn gì trên đó không. Còn con em thì mang đồ vào cho tôi. Thật tình, nó mới có 8 tuổi đầu mà hiểu điều phết. Tôi đi vào nhà, cũng chẵng thay đổi mấy. Mẹ tôi đi nấu trà, ba tôi ngồi với tôi.
-Mày trưởng thành ra phết nhỉ?
Tôi trả lời;
-Con có thay đổi gì đâu hả bố~
Bố tôi mỉm cười. Mẹ tôi mang trà tới, tôi húp một ngụm trà rồi chợt nhận ra.
-Chết, con Geo đâu rồi?
Bố tôi hỏi?
-Con Geo nào?
Tôi chạy ra ngoài sân gọi to:
-Geo, Geo mày đâu rồi?
Đừng nói rằng tôi bỏ lại nó ở học viện rồi.
Vụt.........Một bóng đen từ đâu bay vù tới.
-Phù, mày đây rồi. Làm tao lo muốn chết!!
Bố tôi hỏi:
-Đò là rồng sao?
Tôi trả lời:
Dạ, nó là thú cưng của con đấy ạ.
Bố mẹ tôi rất ngạc nhiên nhưng lại cố giữ bình tĩnh.
-Không sao đâu ạ, nhìn thế này chứ nó hiền lắm, nó chỉ tấn công người nếu con ra lệnh cho nó làm thế thôi.
Con Geo bay vụt lên chiếc ghế Sofa mà tôi đang ngồi và thu mình lại, nép vào người tôi. Tôi kể lại tất cả mọi chuyện ở học viện, Chuyện xảy ra ở khách sạn xương cá, buổi ngoại khoá ở trại rồng, và những người bạn, thầy cô giáo đáng mến ở học viện. Kế có tới sáng mai cũng không hết. Mới ngồi một hồi mà đã tới trưa, mẹ tôi dọn cơm ra. Lâu lắm rồi tôi mới được ăn cơm nhà. Không khí thật ấm cúng và yên bình. Ăn cơm xong tôi về phòng của mình, dọn đồ đạc ra. mặc dù tôi không ở trong căn phòng đã lâu nhưng nó vẫn được lau dọn thường xuyên.
Đánh một giấc tới chiều tôi dậy chơi cờ tướng với bố tôi, tôi chưa bao giờ thắng được ông cả. Lúc trước mỗi khi thua tôi rất tức nhưng bây giờ tôi lại rất thanh thản. Con Geo xém nuốt mất một quân cờ vào bụng, nó đã ăn trưa rồi cơ mà? khoảng thời gian còn lại của buổi chiều hôm đó tôi dùng để phụ giúp ba mẹ tôi các công việc nhà. Nào là tưới cây, lau nhà, quét nhà, nấu cơm tối. Cực mà lại rất là vui.
Vào ngày hôm sao, để mừng tôi trở về. Gia đình tôi đi câu cá. Bố tôi đặt thuê một chiếc thuyền khá lớn cùng với vài cái cần câu, Tôi chỉ sợ con Geo sẽ chén hết mồi trước khi chúng tôi câu được con cá nào~. Chúng tôi đi ra một con sông lớn gần nhà, cá nhiều tới mức mặt nước rung động, kêu lủm tủm. Geo đã không ăn cá mồi mà chúng tôi mang theo, thay vào đó nó chỗ tài bắt cả của mình. Nó bay lên cao, xác định mục tiêu; một con cá hồi béo bở.
-Vù, Réc Réc
Con cá trở thành bữa sáng của chú rồng. Câu cá là một môn thể thao đòi hỏi sự quyết đoán, tính kiên nhẫn cao độ. Cá thì nhiều, chúng tôi chất đầy 2 xô cá đủ để ăn trong cả tuần. Vào buổi chiều, tôi đi cùng Geo lên núi để thăm ông nội tôi. Ông là một người rất vĩ đại, một mình ông từ đôi bàn tay trắng đã xây dựng cơ nghiệp nhà Kaiyawa. dòng họ chúng tôi có một chuỗi các cơ sở chuyên sản xuất đủ loại các tác phẩm nghệ thuật để xuất khẩu đi nhiều nơi.
Tôi đi mang theo một bó hoa đỏ thẫm và một bó nhang. Leo lên ngọn núi nơi ông tôi được chôn cất. Năm nào đến ngày dỗ của ông nhà tôi cũng lên núi thăm, vệ sinh, thắp nhang mộ ông. Nhưng vì ngày dỗ đã qua mà tôi không về nhà được nên giờ tôi mới phải leo núi một mình. Bình thường leo núi vui lắm, nhưng nếu đi một mình thì buồn lắm. Nếu đi với gia đình, bạn sẽ không cảm thấy cô đơn và có người sẽ lo cho bạn nếu bạn có mệnh hệ gì. Nói là đi leo núi một mình nhưng thật ra có con Geo đi với tôi mà, nhưng mà nó làm gì leo núi cơ chứ? nó bay mà. Ước gì tôi có thể bay được như tộc tiên nhỉ? Nói chuyện một mình một lúc thì tôi cũng tới được đỉnh núi. Ngọn núi này không cao lắm nên việc leo núi không cực lắm. Cuối cùng tôi cũng tới được mộ ông. Nó không thay đổi lắm từ lúc tôi rời đi. Tôi lấy chút hoa quả mà tôi mua trong cặp ra bỏ lên mộ. Tôi chắp tay lạy ông ba lần, Đó đã là tục lệ rồi. Tôi thì thầm với ông.
"Ông này. Cháu của ông được vào viện hiệp sĩ rồi đấy"
Nói xong tôi cảm thấy thanh thản phần nào. Tôi mĩm cười leo xuống núi. Tôi quý ông tôi lắm, ông rất hiền dịu và sáng suốt. Hồi tôi còn nhỏ ông hay chơi với tôi và Eri. Ông để lại cho chúng tôi rất nhiều kĩ niệm tươi đẹp. Ông đã giúp tôi qua được nổi buồn khi chia tay với Eri để bước tiếp trên con đường đời. Tiếc thay, ông cũng không thể đi cùng tôi trên con đường đời nữa. ông đã qua đời khi tôi lên 16. Lời nói cuối cùng mà ông để lại cho tôi là.
"Cháu có một năng lực rất tuyệt vời đấy. Cháu phải sử dụng nó để giúp đỡ mọi người và làm rạng danh gia tộc Kaiyawa đấy."
Thật sự tôi rất muốn nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt ông khi cháu của mình trở thành hiệp sĩ. Nhưng không được rồi. Ông ra đi đột ngột tới mức tôi còn không kịp nói lời tạm biệt. Hay có lẽ tôi tôi quá hèn nhát để đối mặt với sự thật nên không dám nói lời tạm biệt ông.
Sáng sớm hôm sau đó, tôi cùng Geo ra rừng chơi. Tôi thật sự không thể chịu nổi cái không khí ngột ngạt ở nhà. Và khi không còn chuyện gì để nói với ba mẹ và em nữa thì một bầu không khí khó xử lại bùng lên. Thật là khó chịu mà. Không phải tôi ghét gia đình mình đâu. Chỉ vì đã lâu không về nhà nên tôi không thể bắt kịp với không khí gần gũi, đầm ấm của gia đình mình thôi. Sau ít lâu tự chuyện tôi đã đặt chân tới khu rừng gần nhà mình, nơi này không rộng lắm mà cũng chẳng hẹp lắm. Nào là sóc, nào là hưu, nào là chim. Không khí thì thoáng mát, yên tỉnh. Nơi này không có một ai, cứ như đây là một thế giới, một khoảng trời dành cho riêng tôi vậy. Tôi nghĩ đó là do bản chất của tôi từ lúc mới sinh, luôn tách biệt với mọi người. Thế nên tôi mới không ưa những nơi đông người và thích nhưng nơi vắng vẻ. Nhưng, Tôi không muốn thế chút nào, Tôi đã từng coi đó là chuyện bình thường đối với mình. Nhưng bây giờ tôi phải thay đổi, Tôi đã được trải cảm giác được ở bên người mình thích. Nó cứ như là thiên đường vậy, một cảm giác làm trái tim tôi ấm lên. Đó là một cảm giác không thể diễn đạt hết bằng lời nói được. Ở một mình cũng vui lắm, nhưng mà sao nó cứ trống vắng thế nào ấy. Đó là suy nghĩ của tôi từ khi tôi gặp Eri...
Tối hôm đó. Vào lúc tôi đang chuẩn bị giường để đi ngủ thì, Em gái tôi mò qua. Nó mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt có hình con thỏ, tay thì cầm cái gối ôm.
Nó bảo rằng: Kuru Onii-chan, Em không ngủ được.
Kuru là tên gọi thân mật nó thường gọi tôi~ Nghe cũng dễ thương đúng chứ?
Tôi là anh của nó và cũng là người hiểu nó nhất. Không phải là nó không ngủ được, mà là do nó muốn ngủ với tôi đây mà.
Tôi nói: Vậy thì để anh dẫn Kei qua phòng bố mẹ ngủ nhé?
Em tôi cuối đầu xuống đất, lầm bầm trong miệng.
"Nhưng em muốn..."
Trước khi nó kịp nói hết tôi liên ngắt lời.
"Rồi rồi, Onii-chan sẽ ngủ với em~"
Tôi đang cố gắng làm tròn nghĩa vụ của một thằng anh. Với lại, lâu rồi tôi không về. Chắc nó nhớ tôi lắm, lúc tôi sắp rời nhà để tới học viện, nó đã khóc rất nhiều. Tôi đã cố gắng dỗ dành, nhưng càng dỗ thì nó lại càng khóc to hơn. thế là tôi phải lờ nó mà đi, chắc bây giờ nó còn giận tôi dữ lắm.
Tôi chuẩn bị giường ngay ngắn và leo lên giường nằm. Nó cũng lên nằm và đột nhiên ôm trầm lấy tôi.
"Onii-chan là đồ ngốc. Sao anh không chịu bắt chuyện với em hả"
Nghe giọng nó nói cứ như nó sắp khóc vậy.
Tôi liền dỗ nó: Anh xin lỗi Aya nhé. Lâu rồi mới gặp lại nên anh hơi ngượng.
Nó nức nở: Onii-chan ngốc. Anh có biết là em nhớ anh lắm không?
Tôi nói: Anh biết chứ. Aya ngoan lắm mà
Nó ôm tôi chặt hơn.
"Onii-chan đừng đi nữa nhé. Em sẽ buồn chết mất"
Chết, Nó đã dồn tôi vào thế rồi. Nếu tôi nói đồng ý thì tôi sẽ phải từ bỏ ước mơ trở thành hiệp sĩ, còn nếu tôi từ chối thì nó sẽ khóc banh nhà mất, Tôi biết nó mà.
Tôi đành phải hứa với nó.
"Onii-chan còn phải đi học, Onii chan không thể ở nhà với Aya được. Nhưng nếu Aya ngoan thì lần sau Onii-chan sẽ dẫn Aya lên học viện chơi nhé? Ở đó vui lắm."
Nó trả lời: Thật không Onii-chan? Nếu thế thì Aya hứa sẽ trở thành một cô bé ngoan. Nhất định thế...
Và thế là nó ngủ thiếp đi lúc nào không hay, Tôi chồm dậy, vén tóc nó lên và thì thầm.
"Aya à. Em ngốc thật đấy"
Nó ngủ nhìn dễ thương thật, tôi đắp chăn cho nó và thiếp đi.
Vào sáng sớm hôm sau, tôi gói ném đồ đạc từ sáng sớm để quay về học viện. Tôi đã định ở đây hết cả hè nhưng...
Tôi đã nhận ra rằng nếu tôi ở đây tới hết kì nghỉ hè thì tới lúc chia tay gia đình mình tôi sẽ buồn lắm. Tôi chợt ngộ ra được điều này từ tối hôm qua, và nó chẳng sai chút nào. Mới nói chuyện với Aya có một chút mà khi rời đi tôi đã cảm thấy bứt rứt tới thế này rồi. Thử nghĩ xem tôi sẽ buồn tới mức nào khi ở với Aya nguyên kì nghỉ hè cơ chứ?
Vào lúc 5h sáng, tôi đã chuẩn bị đầy đủ để rời đi, lúc đó ba mẹ tôi đã dậy hết rồi. Ba tôi thì đang tưới cây, còn mẹ tôi thì đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Mẹ tôi có gắng thuyết phục tôi ở lại ăn sáng với gia đình rồi hẵng đi nhưng tôi không chịu. Ba tôi thì không nói gì hết, tôi chào tạm biệt ba mẹ rồi lên đường, trước đó tôi không quên nhờ ba mẹ gửi lời tạm biệt của tôi tới Aya khi nó ngủ dậy, Thế là kì nghỉ hè của tôi với gia đình mình đã kết thúc.
Mặc dù tôi chỉ về thăm nhà có 3 ngày nhưng tôi không phải là một thằng con bất hiếu, chỉ là do tôi không thể chịu nổi cái cảm giác ly biệt sau khi đã gắng bó với một cái gì đó mà thôi.
Tôi vừa đi vừa tự an ủi bản thân mình: "Thế này là tốt nhất rồi"
Sau khi Kuruto đã rời khỏi nhà, Bố cậu hỏi mẹ cậu.
"Bà đã nói cho nó chưa?"
"Chưa ông ạ, tôi sợ nó sẽ buồn chết mất."
"Tôi không biết thằng nhỏ sẽ vui hay buồn khi biết được chuyện này nhưng tôi chắc chắn nó sẽ bị sốc cho mà coi."
Nhân vật
Thời gian: 3/12/1885
Địa điểm: Tây venus
Nhạc nền:
- (nhạc nền huyền ảo)
- (nhạc nền nhẹ nhàng)
- (nhạc éo liên quan)
- (nhạc Rap loli )
Kurutomonogatari
Sau 5 tiếng dài trên chuyến xe ngựa từ học viện chạy thẳng tới nhà tôi, Việc chuyến xe của tôi đã bị trễ 1 tiếng do tuyết rơi dày đặc không làm tôi ngạc nhiên mấy, chuyến xe ngựa đã chậm rồi nay lại còn chậm hơn. Tôi định về từ 5h để phụ giúp bố mẹ chuẩn bị đồ ăn tối và dọn dẹp nhà cửa nhưng vào khoảng 6h tôi mới tới nơi. Tôi mang đồ đạc của mình xuống xe, trả tiền và đi vào nhà.
"Ách xì. Lạnh quá"
Tôi đã chật vật với bầu không khí của mua đông suốt 5 tiếng rồi, mặc dù tôi có đắp chăn nhưng vẫn cảm thấy lạnh buốt tới tận xương tuỷ. Tôi nhìn qua ngôi nhà được xây trên khu đất trống gần nhà tôi khoảng 1 năm trước, Có ánh sáng phát ra từ cửa sổ của ngôi nhà 2 tầng đó, hình như có ai đã dọn tới sống ở đó rồi thì phải, hồi lúc tôi mới bắt đầu chuyển tới học tại học viện hiệp sĩ thì ngôi nhà đó còn để trống.
Tôi mở cổng để đi vào nhà, Nghe thấy tiếng cổng chắc ba mẹ cũng biết đó là tôi, Tôi đi vào nhà, chào hỏi ba mẹ, ngay lập tức con em của tôi phóng ra ôm tôi.
"Onii-chan đã về, em nhớ anh lắm"
"Rồi rồi, thả anh ra để anh còn cất đồ nữa"
Một lúc sau nó mới chịu thả tôi ra.
Tôi mở vali của mình ra, trong đó chỉ có con Geo.
Thật ra thì tất cả đồ đạc cần thiết của tôi chỉ cho gọn vào một cái ba lô thôi, nhưng tôi còn phải mua thêm một cái vali để bỏ con rồng của mình vào đó, nó là động vật máu lạnh nên không thể chịu được nhiệt độ thấp, tôi phải bỏ nó vào trong một cái vali với vài bịch nước nóng trong đó.
Tôi mang nó lên, bỏ vào gần lò sưởi. Nó đang trong trạng thái ngủ đông thì phải, chắc tí nữa nó sẽ dậy thôi,
"Chắc là nó mệt lắm nhỉ?" Tôi nghĩ.
Nhìn mặt ba mẹ hình như họ có chuyện gì đó muốn nói với tôi thì phải? Một bầu không khí thật đáng sợ. Tôi thấy mẹ chưa dọn cơm nên tôi nói:
"Để con xuống dọn cơm"
Khi ra khỏi phòng khách tôi quay lại nhìn thì thấy bầu không khí đã trở nên đáng sợ hơn gấp nhiều lần chỉ trong thoáng chốc. Tôi đã làm gì sai à?
Đi vào nhà bếp, tôi thấy có một người đang đứng bên bồn rửa chén, lau đi lau lại một cái chén. Cô ta có đôi cánh thanh mảnh, mái tóc dài màu hạt dẻ cùng với đôi tai nhọn, cô ta chắn chắn là fairy rồi. hình như cô ta là người quen của bố mẹ tôi thì phải?
Vì tuổi tác của fairy rất khó phân biệt nên tôi phải bắt chuỵện trước để biết cách xưng hô thế nào, sẽ thật là ngại nếu tôi gọi fairy 40 tuổi bằng em.
Tôi nói: "Cho hỏi?"
Cô ta đột nhiên giật bắn cả lên và làm rớt cái chén xuống đất, cái chén vỡ tung.
Tôi quíu lên!!!
"Này này, cô có sao không?" Tôi vừa nói vừa cúi xuống lượm hết cảc mảnh vỡ của cái chén"
Hình như cô Fairy không bị sao hết.
"C...Cảm ơn cậu, Kuruto"
Hả!!! Cô ta biết tên mình sao? Mà giọng nói này, cứ như con mèo con ấy.
Tôi ngước đầu lên nhìn...
Đó...Đó là Eri, cô bạn hàng xóm, bạn cùng lớp và cũng từng là bạn gái cũ của tôi, không thể lẫn vào đâu được, khuôn mặt này, giọng nói này. Hai hàng lệ chảy ra từ khoé mắt em, tôi vì quá sốc nên không nói nên lời, nước mắt cũng không kịp tuôn.
Một lúc sau, tôi lấy lại bình tĩnh, lúc đó nước mắt tôi mới bắt đầu tuôn ra,chảy dọc trên má.
Tôi hỏi: "S...Sao cậu lại ở đây?"
Eri oà khóc, không nói nên lời.
Bố mẹ và em tôi đã đứng trong phòng bếp từ khi nào, Bố tôi bảo:
"Thôi, cứ ăn cơm đi đã rồi làm gì thì làm"
Bố tôi bình thản tới thế sao? Tôi đang loạn lên đây này, tôi không thể hiểu được, tại sao Eri lại ở đây, cả nhà đang giấu tôi chuyện gì sao? Cả nhà tôi ngồi ăn cơm, tôi ngồi ăn cơm cho có, sau chuyện hồi nãy, cho dù có cho tôi ăn sơn hào hải vị tôi cũng sẽ không thấy ngon được, tôi đang cố gắng kìm nén nước mắt, cảm xúc của mình, cảm xúc bối rối, bồn chồn khó tả.
Tôi ngước lên nhìn Eri, em vẫn đẹp như ngày nào, và rồi đột nhiên, em cũng ngước lên nhìn tôi, tôi ngượng quá nên cuối xuống. Tình huống này làm cho những kí ức cũ trong tôi lại ùa về, ký ức về lần đầu tiên tôi gặp em, về những lần tôi với em cùng chơi đùa ngoài khu đất trống. Tôi thật sự rất giận em vì đã bỏ tôi, nhưng tôi vẫn không thể nào ghét em được, tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm, có khi còn nhiều hơn lúc tôi và em vẫn còn bên nhau.
Ăn cơm xong, ba tôi bảo tôi và Eri vào trong phòng tôi mà nói chuyện, thế là hai chúng tôi đi vào phòng, ngồi trên giường, tôi cố gắng kìm nén nước mắt, tôi hỏi em.
"Cậu tới đây làm gì?"
Tôi dứt khoát hỏi. Tôi không được mềm lòng, mặc dù tôi yêu em nhiều lắm nhưng em đã phản bội tôi, em bỏ tôi mà đi theo thằng đàn ông khác, em tới đây làm gì? em định làm gì? Em muốn đùa cợt với tôi? Em muốn lợi dụng tôi? Em muốn làm tôi đau đớn thêm một lần nữa sao?
"T...Tớ tới để gặp cậu" Em trả lời, em cúi đầu xuống giường, những giọt nước mắt vẫn còn chảy ra từ khoé mắt em.
"Thế cậu tới gặp mình có chuyện gì?" Tôi hỏi lại.
"Tụi...tụi mình quay lại được không?" Phải mất một lúc em mới nói ra, hai tay em đan chặt vào nhau.
"Cậu...Cậu đùa à? Cậu đang nói đùa có phải không? Cậu có biết tớ đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ để quên được cậu không? Cậu bị ngốc à?" Tôi vừa nói vừa đập vào người Eri liên tục, tất nhiên là không phải đánh thật, tôi chỉ đang biểu lộ sự bức xúc của tôi hiện giờ mà thôi. Đầu tôi bắt đầu quay cuồng, mắt khép lại, tôi đã ngã đầu vào lòng Eri và ngất đi từ khi nào.
"...Đau đầu quá" Tôi bật dậy, ánh nắng ấm áp của buổi sáng trời đông, mình đã ngất sao? Tôi ra khỏi phòng, vẫn chưa nhớ lại được chuyện gì xảy ra hôm qua, chỉ nhớ rằng tôi đã nói chuyện với Eri, mẹ bảo tôi đã ngất vì cơn sốt, tôi thật là yếu mà, tôi nhận ra Eri đã không còn trong nhà, tôi hỏi mẹ mẹ bảo Eri đã về nhà rồi, em ấy đi mà không nói với mình một tiếng sao? Thôi kệ, dù gì tôi và em ấy cũng đâu còn liên quan gì tới nhau nữa đâu, tôi đi ra ngoài đường, dạo một vòng để hít khí trời, và tôi thấy Eri đang phơi đồ trên tầng hai của căn nhà xây trên khu đất trống đã tạo cho tôi bao nhiêu là kỉ niệm. Tôi không biết phải nói gì, tôi chỉ nhìn em, em đã nhận ra tôi, em ngừng phơi đồ và chạy xuống mời tôi vào nhà chơi, em bảo:
"Em đã mua lại căn nhà này với giá khá lời, và bây giờ tớ đã dọn tới sống ở đây"
"Nên xin anh... Hãy tha thứ cho em" Eri lại bật khóc nức nở, làm cho tôi cũng muốn òa lên theo.
"Nhưng cậu đã có bạn trai mới rồi mà, cậu đã tàn nhẫn tới mức bỏ tớ để đi theo cậu ta, giờ lại đủ tàn nhẫn để bỏ cậu ta để về với tớ sao? Cậu không còn nhân tính à?"
Trong một phút nóng giận tôi đã nặng lời với Eri, đó là lần đầu tiên tôi nói những lời như thế với một đứa con gái, mặt dù chúng tôi đã trải qua nhiều lần đầu cũng nhau, nhưng lần đầu tiên này không vui như bao lần khác, không một chút nào.
"Anh đang nói cái gì thế? Em đâu có...hức" Nước mắt Eri tuôn thành dòng.
Tôi kể cho Eri, sau khi chia tay tôi đã theo dõi em và thấy em đi với một cậu con trai chạc tuổi, cho nên tôi bảo em đừng chối nữa.
"Nhưng, nhưng, nhưng đó là anh họ em mà"
Ari kể lại sự tình, anh họ Eri đã tới để thông báo với gia đình em rằng chúng em phải dọn về Seirei vì có một biến cố xảy ra với dòng họ của em, và sau khi biết được rằng em đã có bạn trai anh ta đã nói với em rằng:
"Em không thể kết hôn với một con người được, đặc biệt là hắn ta không hề có chức vị gì cả"
"Và em đã khóc rất nhiều, em không còn mặt mũi nào để gặp anh cả"
"Rồi em đã quyết định rằng, mình sẽ chia tay với anh, mặc dù em biết anh sẽ rất đau đớn nhưng em biết chắc rằng anh sẽ đau đớn hơn khi em ra đi mà không nói một lời"
Eri đúng là hiểu tôi mà, tôi sẽ còn đau khổ hơn khi em biết mất một cách đột ngột mà không hề báo trước, tôi chắc chắn sẽ trở nên điên loạn bởi sự hận thù, hoài nghi mà không thể bước tiếp được mất.
"Lúc đầu em nghĩ như thế này là tốt nhất cho đôi ta, nhưng rồi em không thể chịu được cảm giác thiếu vắng anh, em không chịu được, có một lúc em đã gần như gục ngã khi em biết rằng mình sẽ bị bắt phải cưới một người mình không yêu, và em đã trốn khỏi đó để về lại nơi này, với anh"
"Nhưng anh đã đi mất, mẹ anh nói rằng em đã tới học viện hiệp sĩ, em đau lắm, lúc đó em đã muốn treo cổ tự tử, nhưng giờ anh đã ở đây rồi, hãy làm bạn trai em một lần nữa nhé"
Trước những câu nói chân thật của Eri, tôi đã ngộ ra tất cả mọi chuyện, tôi đã sai khi nghĩ rằng Eri đã có người khác, vì tràn ngập trong cơn ghen tức nên tôi mới mù quáng tới vậy, tôi ôm Eri một lúc rồi nói:
"Em đã làm gì thế này hả, Eri, em có biết mình đã làm gì không? Từ giờ em sẽ thế nào? Họ sẽ bắt em về đấy"
Eri nức nở.
"Em biết em đã làm gì, em đã phản bội giòng họ của mình, nhưng bây giờ em lại rất là vui, vì đã anh ở đây rồi"
Tôi cùi đầu.
"Anh xin lỗi, anh còn phải theo học ở học viên nữa"
Eri lại khóc tiếp, sao em có thể khóc như thế cơ chứ? Mắt em sưng hết cả rồi.
"Nhưng...Nhưng..Nhưng"
Tôi vuốt mái tóc dài của Eri.
"Sau khi học hết khóa học, anh sẽ quay trở lại, họ nói em không thể làm vợ của một kẻ không có danh tiếng ư? Nếu như anh là một hiệp sĩ thì sao? Liệu họ có cho anh cưới em?"
"Chắc là được, nhưng..."
Tôi cắt lời Eri, tôi biết em sẽ nói gì.
"Không nhưng nhị gì hết, anh sẽ trở thành hiệp sĩ, sau đó em sẽ là vợ của anh"
Eri nức nở.
"Vâng"
Và đó là lời thề nguyện mới của hai chúng tôi, Eri đã nói rằng.
"Nếu anh không nhanh lên thì người khác sẽ cuỗm mất em đấy"
Eri không bao giờ nói kiểu đó, em muốn làm tôi nổi cơn ghen tiếp à? Nhưng rồi Eri lại hối hận về câu mình vùa nói.
"Xin lỗi, Em đùa đấy"
"Rồi rồi, anh không để tâm đâu"
"Vợ à"
trưng
I, Alma
Ở Gensokyo tồn tại một dạng sức mạnh gọi là Alma, hay còn gọi là năng lượng đến từ linh hồn của mỗi sinh thể sống. Alma có muôn hình vạn trạng và càng lớn mạnh bao nhiêu càng thể hiện rõ ra ngoài bấy nhiêu khi sinh thể đó sử dụng nó.
Nhiều cá thể ở mọi chủng tộc sinh ra với nguồn alma phi thường trong người, thường được cụ thể thành một dạng dị năng đặc biệt tùy vào bản ngã riêng của linh hồn người đó. (Ví dụ: Điều khiển gió, Tạo độc, Biến hình, Phân thân, Tạo ảo ảnh, Cường hóa cơ thể.v.v...)
Alma thường được đo bằng Alma valor, cũng chính là Thước đo linh hồn, đa số các cá thể bình thường đều có mức alma valor khá thấp và không thể hiện được điều gì đặc biệt. Năng khiếu thiên bẩm là yếu tố chính quyết định alma valor cao hay thấp, nhưng ta vẫn có thể tác động bằng cách luyện tập chăm chỉ và đúng cách (càng nhỏ tuổi hiệu suất càng cao). Nói cách khác, alma valor có thể hiểu là exp thăng cấp
II, Danh xưng Hợp Nhất
Integrity knight (hiệp sĩ Hợp Nhất): là danh hiệu cao quý của những người bảo vệ trật tự cho Gensokyo, mỗi Integrity knight đều có quyền điều động binh lính của mọi quốc gia trên lục địa khi cần thiết, được phép ra vào mọi lãnh địa, bắt giữ bất cứ kẻ tình nghi nào có âm mưu phá hoại hòa bình và còn rất nhiều đặc quyền khác, một danh phận mà người người thèm muốn.
Có tổng cộng 50 hiệp sĩ Hợp Nhất mang hiệu danh từ L đến I và một thủ lĩnh hiệp sĩ tối cao mang hiệu danh 0. Mỗi hiệp sĩ Hợp Nhất đều có huy hiệu và con dấu không thể làm giả để chứng minh thân phận của mình.
Viện hiệp sĩ Judicium: một biệt viện trung lập và là tổng hành dinh của Integrity knight, nằm tại Nam lục địa, mà cụ thể là thành phố Venustulum nhưng không phụ thuộc Đế quốc Brillian, được thành lập cách đây hơn 200 năm bởi những anh hùng đã góp sức dập tắt cuộc chiến tranh toàn lục địa.
Học viện hiệp sĩ Judi: hay gọi tắt là học viện Judi, là nơi đào tạo và bồi dưỡng những nhân tài trẻ tuổi trở thành Integrity knight, không phân biệt chủng tộc, tầng lớp, nơi sinh sống. Khóa đào tạo này sẽ kéo dài bốn năm cho tới khi học viên tốt nghiệp (trong trường hợp đủ khả năng). Nhưng tất nhiên, không phải ai tốt nghiệp cũng có thể lập tức trở thành Integrity knight và cũng không phải Integrity knight nào cũng từng là học viên của nơi này.
Học viện Judi tuyển sinh hai năm một khóa, mỗi khóa học kéo dài bốn năm. Một năm học có chín tháng (chưa tính các ngày nghỉ nhỏ lẻ), ba tháng còn lại là nghỉ xuân (tháng 2), nghỉ hè (tháng 7) và nghỉ đông (tháng 12).
Cuộc tuyển chọn tài năng toàn lục địa: là quá trình tuyển lựa và xét duyệt những ai sẽ trở thành tân học viên cho khóa đào tạo hiệp sĩ mới, là một cuộc khảo thí quy mô, kéo dài suốt một năm cho tới khi chốt được danh sách chính thức. Vì quá trình lựa chọn kỹ càng như thế nên học viện Judi hai năm mới có một lứa học viên mới.
Thời gian: 1/5/1887
Địa điểm: Hồng Ma Quán
Nhạc nền:
Tôi mở mắt ra, đưa tay lên đầu, nhìn lên trần nhà, tôi đang ở đâu đây? Hình như là tôi đã thoát ra khỏi chiều không gian đó rồi thì phải? Thân thể tôi đầy rẫy vết cắt, toàn thân đau nhức nhưng vẫn có thể di chuyển được... Tôi chồm dậy,
- Các em, mau đi lấy dụng cụ y tế, còn lại hãy giúp đỡ những ai đang bị thương, mau chóng ổn định tinh thần cho mọi người!
Vậy là tôi đã thoát ra khỏi cơn ác mộng này rồi nhỉ? Tôi dựa vào một góc tường, tay ẵm con Geo cũng bị thương không kém gì tôi, tôi thở dài, việc gì đã qua thì cứ để nó qua đi.
Mặc dù có nghe thấy cuộc nói chuyện của những nhân vật quan trọng kia, tôi cũng chẳng buồn để truy cứu gì thêm cả, bây giờ cũng đã ra rạng sáng rồi, tôi xin một cuộn băng để băng bó cho bản thân và chú rồng của mình, tụi đồ chơi lúc nãy đúng là khó nhằng thật đấy.
- ONEE-SAMA!
Một tiếng hét vang vọng khắp nơi.
Bầu không khí xung quanh tôi bắt đầu nóng rực lên, chuyện gì đang xảy ra thế?
- Grừ Grừ
Con Geo gầm gừ, tôi ôm chặt nó vào lòng.
- Winter Element...
Flan, người chịu trách nhiệm cho cái động hỗn độn này từ đâu xuất hiện và lao tới Patchouli với một tốc độ kinh hoàng, Patchouli bị dí mạnh vào tường, tạo ra một vệt lõm lớn, máu bắn tung tóe, sau cú đó cô bất tỉnh hoàn toàn.
- Patchouli-samaaaa!!!
Koakuma kêu thảm thiết, cô ta chuẩn bị liều chết với Flan nhưng.
- Chị sẽ chơi cùng em từ giờ, Flandre!
Đó là Remilia, vị chủ nhân vỉ đại của Hồng Ma Quán mà tôi chỉ mới được nghe danh hôm trước. Cô ta xuất hiện một cách bất ngờ, làm cho tôi cảm thấy rợn người, phù thủy nào cũng phải badass như vậy sao? Flan lao vào cô với tốc độ y chang như lúc trước.
- Trước tiên thì.
- Chị không cần tới "hai Flan" ở đây.
Có tận hai Flan sao? Tôi bất ngờ, Đúng thật là có tới tận hai Flan, một cô lao vào, một cô đang đứng sau, cô Flan lao vào bị khóa lại bởi Remilia bằng những sợi xịch phép và rồi, khuôn mặt cô ta bổng nhưng đổi sắc như đang hứng chịu nổi đau đớn tột cùng rồi tan biết vào không khí.
- Certain Kill "Heart Break"
Chị ấy đã chơi cùng chúng ta rồi!!!
- Ôi, đó mà gọi là chơi cơ à?
Và rồi chỉ còn lại một cô Flan, nhưng xung quanh đó là một hình ảnh lờ mờ cũng nhiều Flan khác...
Trên tay Remilia hình thành một ngọn thương đỏ thẫm, chính ngọn thương đó đã đâm xuyên qua một cô hầu gái lúc trước. Và rồi họ lao vào nhau với một tốc độ mà mắt tôi không thể theo kịp được, có nhiều lúc tôi chỉ có thể nghe được tiếng va chạm của vũ khí và những tia lửa lóa lên trên bầu trời mà thôi. Bầu trời lúc này bị bao trùm bởi nhiều luồn đạn đạo từ mọi phía, Koakuma và Marisa đang cố giữ cho chúng tôi đựoc an toàn trong khung cảnh hỗn loạn ấy, một biển lửa, một bóng hình thoáng qua của địa ngục. Hàng ngàn ngọn chôm trồi lên từ mặt đất, những đàn giơi bay ngập kín bầu trời, Hồng ma quán đã không còn nữa rồi, Đã một vài tiếng trôi qua, bây giờ chỉ còn lại những đống đổ nát, không, nói đúng hơn là chỉ còn lại cát bụi mà thôi, Tôi không nghĩ một cuộc chiến có thể kéo dài được tới thế, mặc dù thiếu ngủ nhưng tôi vẫn không thể nào nhắm mắt được khi cảm nhận mặt đấy rung chuyển, bầu trời rách toạc, Remilia và Flan, cả hai toàn thân toàn thương tích, có lẽ trận chiến đã sắp tới hồi kết thúc...
- Bùm
Đó là Remilia, cô rơi từ trên trời xuống mặt đấy, chân tay bị xé rời.
- Em thắng rồi... Onee-sama... Em... thắng... Fuhahaha... gưhahaha...
Vậy tại sao nó lại đau thế này?
Vậy tại sao nó không vui chút nào hết?
Vậy tại sao chị vẫn không cười với em?
Tại sao?
Nhưng rồi, hàng trăm sợi xích bao bọc lấy cơ thể Flan, côta cố gắng phá hủy chúng nhưng càng phá thì chúng lại càng nhiều hơn, tới khi sợi xích cuối cùng bị đứt,
"Scarlet Destiny"
- Em thua rồi, Flandre...
Từ lúc nào mà Remilia hiện lên không hề xây xước, còn Flan, cô bị ngọn thương đỏ thẫm xuyên qua lồng ngực.
Như vậy là kết thúc rồi. ngay lúc đó, tôi lập tức ngất xỉu do kiệt sức, hặc chỉ đơn giản là do não tôi nhận thấy là cảnh Drama đã kết thúc nên đã tự shutdown...
Tôi nằm trong phòng ngủ một giấc, con Geo rên.
- Ru ru
Nghe vậy tôi khá xót lòng khi Geo phải chịu đau, toàn thân tôi hoàn toàn tê liệt, chiếc giường đang hút hết tất cả sức lực của tôi, tôi ngủ một giấc.
Sáng rồi à... Tôi vẫn muốn ngủ nữa cơ, tôi chồm dậy, thấy vết thương của mình đã đỡ hơn rất nhiều, còn con Geo, nó chỉ còn lại một vài vết xước, tôi ngạc nhiên, nó bá đạo tới vậy sao? Chỉ mới đó mà vết thương của Geo đã gần như khỏi hẳn, còn tôi thì vẫn còn tàn tạ... Tôi một mặt thấy vui cho nó một mặt thấy gato không thể chịu được, tôi thu dọn đồ đạc của mình, tôi cầm chiếc dao lên, nó đã khá là mòn rồi, tôi vứt nó vào cặp rồi lôi ra một bộ đồ mới để thay thế cho bộ đồ dính đầy máu của mình, tôi tự nhủ rằng lúc về học viện tôi và Geo sẽ dọn hết khu căn tin của trường rồi nở một nụ cười rạng rỡ, dù gì đây cũng là buổi sáng sớm, khoảng thời gian tôi thấy thoải mái nhất trong ngày, và thế là chuyến đi tới Hồng Ma Quán của tôi đã kết thúc, rất nhiều người bị thương nhưng không ai bỏ mạng cả, Mọi thứ ổn cả rồi à mà khoan, hình như tôi quên béng hết tất cả những gì mình đã đọc ở khu đại thư viện rồi thì phải....................................
"Chuyện quá khứ thôi cứ để cho nó là quá khứ đi..."

Thánh Địa Edenis
?
Trung Tâm Gensokyo
Vương quốc liên hiệp Seirei
Công quốc Crimson
Vương quốc Verdurous
Vương quốc Wakasagi
Vương quốc Genga
Giáo quốc Shukyo
Hợp quốc Tengu
Quần thể rừng Phép Màu (Trung tâm)
Hoang mạc Aestra
Dãy núi Youkai
Quần thể hồ Sương Mù
Nam Gensokyo
Venustulum
Đế quốc Brillian
Quần thể rừng Phép Màu (Nam)
Thung lũng Shenda Noah
Vô Hạn Thành
Bắc Gensokyo
?
I, Alma
Ở Gensokyo tồn tại một dạng sức mạnh gọi là Alma, hay còn gọi là năng lượng đến từ linh hồn của mỗi sinh thể sống. Alma có muôn hình vạn trạng và càng lớn mạnh bao nhiêu càng thể hiện rõ ra ngoài bấy nhiêu khi sinh thể đó sử dụng nó.
Nhiều cá thể ở mọi chủng tộc sinh ra với nguồn alma phi thường trong người, thường được cụ thể thành một dạng dị năng đặc biệt tùy vào bản ngã riêng của linh hồn người đó. (Ví dụ: Điều khiển gió, Tạo độc, Biến hình, Phân thân, Tạo ảo ảnh, Cường hóa cơ thể.v.v...)
Alma thường được đo bằng Alma valor, cũng chính là Thước đo linh hồn, đa số các cá thể bình thường đều có mức alma valor khá thấp và không thể hiện được điều gì đặc biệt. Năng khiếu thiên bẩm là yếu tố chính quyết định alma valor cao hay thấp, nhưng ta vẫn có thể tác động bằng cách luyện tập chăm chỉ và đúng cách (càng nhỏ tuổi hiệu suất càng cao). Nói cách khác, alma valor có thể hiểu là exp thăng cấp
II, Danh xưng Hợp Nhất
Integrity knight (hiệp sĩ Hợp Nhất): là danh hiệu cao quý của những người bảo vệ trật tự cho Gensokyo, mỗi Integrity knight đều có quyền điều động binh lính của mọi quốc gia trên lục địa khi cần thiết, được phép ra vào mọi lãnh địa, bắt giữ bất cứ kẻ tình nghi nào có âm mưu phá hoại hòa bình và còn rất nhiều đặc quyền khác, một danh phận mà người người thèm muốn.
Có tổng cộng 50 hiệp sĩ Hợp Nhất mang hiệu danh từ L đến I và một thủ lĩnh hiệp sĩ tối cao mang hiệu danh 0. Mỗi hiệp sĩ Hợp Nhất đều có huy hiệu và con dấu không thể làm giả để chứng minh thân phận của mình.
Viện hiệp sĩ Judicium: một biệt viện trung lập và là tổng hành dinh của Integrity knight, nằm tại Nam lục địa, mà cụ thể là thành phố Venustulum nhưng không phụ thuộc Đế quốc Brillian, được thành lập cách đây hơn 200 năm bởi những anh hùng đã góp sức dập tắt cuộc chiến tranh toàn lục địa.
Học viện hiệp sĩ Judi: hay gọi tắt là học viện Judi, là nơi đào tạo và bồi dưỡng những nhân tài trẻ tuổi trở thành Integrity knight, không phân biệt chủng tộc, tầng lớp, nơi sinh sống. Khóa đào tạo này sẽ kéo dài bốn năm cho tới khi học viên tốt nghiệp (trong trường hợp đủ khả năng). Nhưng tất nhiên, không phải ai tốt nghiệp cũng có thể lập tức trở thành Integrity knight và cũng không phải Integrity knight nào cũng từng là học viên của nơi này.
Học viện Judi tuyển sinh hai năm một khóa, mỗi khóa học kéo dài bốn năm. Một năm học có chín tháng (chưa tính các ngày nghỉ nhỏ lẻ), ba tháng còn lại là nghỉ xuân (tháng 2), nghỉ hè (tháng 7) và nghỉ đông (tháng 12).
Cuộc tuyển chọn tài năng toàn lục địa: là quá trình tuyển lựa và xét duyệt những ai sẽ trở thành tân học viên cho khóa đào tạo hiệp sĩ mới, là một cuộc khảo thí quy mô, kéo dài suốt một năm cho tới khi chốt được danh sách chính thức. Vì quá trình lựa chọn kỹ càng như thế nên học viện Judi hai năm mới có một lứa học viên mới.
Nhân vật
Thời gian: 1/5/1887
Địa điểm: Hồng Ma Quán
Nhạc nền:
(Dream of Dreams)
(Veritas )
Tôi mở mắt ra, đưa tay lên đầu, nhìn lên trần nhà, tôi đang ở đâu đây? Hình như là tôi đã thoát ra khỏi chiều không gian đó rồi thì phải? Thân thể tôi đầy rẫy vết cắt, toàn thân đau nhức nhưng vẫn có thể di chuyển được... Tôi chồm dậy,
- Các em, mau đi lấy dụng cụ y tế, còn lại hãy giúp đỡ những ai đang bị thương, mau chóng ổn định tinh thần cho mọi người!
Vậy là tôi đã thoát ra khỏi cơn ác mộng này rồi nhỉ? Tôi dựa vào một góc tường, tay ẵm con Geo cũng bị thương không kém gì tôi, tôi thở dài, việc gì đã qua thì cứ để nó qua đi.
Mặc dù có nghe thấy cuộc nói chuyện của những nhân vật quan trọng kia, tôi cũng chẳng buồn để truy cứu gì thêm cả, bây giờ cũng đã ra rạng sáng rồi, tôi xin một cuộn băng để băng bó cho bản thân và chú rồng của mình, tụi đồ chơi lúc nãy đúng là khó nhằng thật đấy.
- ONEE-SAMA!
Một tiếng hét vang vọng khắp nơi.
Bầu không khí xung quanh tôi bắt đầu nóng rực lên, chuyện gì đang xảy ra thế?
- Grừ Grừ
Con Geo gầm gừ, tôi ôm chặt nó vào lòng.
- Winter Element...
Flan, người chịu trách nhiệm cho cái động hỗn độn này từ đâu xuất hiện và lao tới Patchouli với một tốc độ kinh hoàng, Patchouli bị dí mạnh vào tường, tạo ra một vệt lõm lớn, máu bắn tung tóe, sau cú đó cô bất tỉnh hoàn toàn.
- Patchouli-samaaaa!!!
Koakuma kêu thảm thiết, cô ta chuẩn bị liều chết với Flan nhưng.
- Chị sẽ chơi cùng em từ giờ, Flandre!
Đó là Remilia, vị chủ nhân vỉ đại của Hồng Ma Quán mà tôi chỉ mới được nghe danh hôm trước. Cô ta xuất hiện một cách bất ngờ, làm cho tôi cảm thấy rợn người, phù thủy nào cũng phải badass như vậy sao? Flan lao vào cô với tốc độ y chang như lúc trước.
- Trước tiên thì.
- Chị không cần tới "hai Flan" ở đây.
Có tận hai Flan sao? Tôi bất ngờ, Đúng thật là có tới tận hai Flan, một cô lao vào, một cô đang đứng sau, cô Flan lao vào bị khóa lại bởi Remilia bằng những sợi xịch phép và rồi, khuôn mặt cô ta bổng nhưng đổi sắc như đang hứng chịu nổi đau đớn tột cùng rồi tan biết vào không khí.
- Certain Kill "Heart Break"
Chị ấy đã chơi cùng chúng ta rồi!!!
- Ôi, đó mà gọi là chơi cơ à?
Và rồi chỉ còn lại một cô Flan, nhưng xung quanh đó là một hình ảnh lờ mờ cũng nhiều Flan khác...
Trên tay Remilia hình thành một ngọn thương đỏ thẫm, chính ngọn thương đó đã đâm xuyên qua một cô hầu gái lúc trước. Và rồi họ lao vào nhau với một tốc độ mà mắt tôi không thể theo kịp được, có nhiều lúc tôi chỉ có thể nghe được tiếng va chạm của vũ khí và những tia lửa lóa lên trên bầu trời mà thôi. Bầu trời lúc này bị bao trùm bởi nhiều luồn đạn đạo từ mọi phía, Koakuma và Marisa đang cố giữ cho chúng tôi đựoc an toàn trong khung cảnh hỗn loạn ấy, một biển lửa, một bóng hình thoáng qua của địa ngục. Hàng ngàn ngọn chôm trồi lên từ mặt đất, những đàn giơi bay ngập kín bầu trời, Hồng ma quán đã không còn nữa rồi, Đã một vài tiếng trôi qua, bây giờ chỉ còn lại những đống đổ nát, không, nói đúng hơn là chỉ còn lại cát bụi mà thôi, Tôi không nghĩ một cuộc chiến có thể kéo dài được tới thế, mặc dù thiếu ngủ nhưng tôi vẫn không thể nào nhắm mắt được khi cảm nhận mặt đấy rung chuyển, bầu trời rách toạc, Remilia và Flan, cả hai toàn thân toàn thương tích, có lẽ trận chiến đã sắp tới hồi kết thúc...
- Bùm
Đó là Remilia, cô rơi từ trên trời xuống mặt đấy, chân tay bị xé rời.
- Em thắng rồi... Onee-sama... Em... thắng... Fuhahaha... gưhahaha...
Vậy tại sao nó lại đau thế này?
Vậy tại sao nó không vui chút nào hết?
Vậy tại sao chị vẫn không cười với em?
Tại sao?
Nhưng rồi, hàng trăm sợi xích bao bọc lấy cơ thể Flan, côta cố gắng phá hủy chúng nhưng càng phá thì chúng lại càng nhiều hơn, tới khi sợi xích cuối cùng bị đứt,
"Scarlet Destiny"
- Em thua rồi, Flandre...
Từ lúc nào mà Remilia hiện lên không hề xây xước, còn Flan, cô bị ngọn thương đỏ thẫm xuyên qua lồng ngực.
Như vậy là kết thúc rồi. ngay lúc đó, tôi lập tức ngất xỉu do kiệt sức, hặc chỉ đơn giản là do não tôi nhận thấy là cảnh Drama đã kết thúc nên đã tự shutdown...
Tôi nằm trong phòng ngủ một giấc, con Geo rên.
- Ru ru
Nghe vậy tôi khá xót lòng khi Geo phải chịu đau, toàn thân tôi hoàn toàn tê liệt, chiếc giường đang hút hết tất cả sức lực của tôi, tôi ngủ một giấc.
Sáng rồi à... Tôi vẫn muốn ngủ nữa cơ, tôi chồm dậy, thấy vết thương của mình đã đỡ hơn rất nhiều, còn con Geo, nó chỉ còn lại một vài vết xước, tôi ngạc nhiên, nó bá đạo tới vậy sao? Chỉ mới đó mà vết thương của Geo đã gần như khỏi hẳn, còn tôi thì vẫn còn tàn tạ... Tôi một mặt thấy vui cho nó một mặt thấy gato không thể chịu được, tôi thu dọn đồ đạc của mình, tôi cầm chiếc dao lên, nó đã khá là mòn rồi, tôi vứt nó vào cặp rồi lôi ra một bộ đồ mới để thay thế cho bộ đồ dính đầy máu của mình, tôi tự nhủ rằng lúc về học viện tôi và Geo sẽ dọn hết khu căn tin của trường rồi nở một nụ cười rạng rỡ, dù gì đây cũng là buổi sáng sớm, khoảng thời gian tôi thấy thoải mái nhất trong ngày, và thế là chuyến đi tới Hồng Ma Quán của tôi đã kết thúc, rất nhiều người bị thương nhưng không ai bỏ mạng cả, Mọi thứ ổn cả rồi à mà khoan, hình như tôi quên béng hết tất cả những gì mình đã đọc ở khu đại thư viện rồi thì phải....................................
"Chuyện quá khứ thôi cứ để cho nó là quá khứ đi..."
Thánh Địa Edenis
?
Trung Tâm Gensokyo
Vương quốc liên hiệp Seirei
SEIUN |
YUKUE |
UNDERWORLD |
NHIỀU THÀNH PHỐ, THỊ TRẤN, LÀNG MẠC KHÁC |
Công quốc Crimson
Vương quốc Verdurous
Vương quốc Wakasagi
Vương quốc Genga
Giáo quốc Shukyo
Hợp quốc Tengu
Quần thể rừng Phép Màu (Trung tâm)
RỪNG NẤM PHÉP THUẬT |
LÀNG KINOKO |
MÊ TRÚC LÂM |
LÀNG NGỌC THỐ |
Hoang mạc Aestra
Dãy núi Youkai
HẺM NÚI QUÁI VẬT |
THUNG LŨNG TỬ THẦN |
Quần thể hồ Sương Mù
VƯỜN MẶT TRỜI (TRUNG TÂM) |
ĐỒI LINH LAN |
Nam Gensokyo
Venustulum
TỔNG HÀNH DINH JUDICIUM |
HỌC VIỆN HIỆP SĨ JUDI |
Đế quốc Brillian
LIGERO |
ILUMINA |
VIGOR |
NHIỀU THÀNH PHỐ, THỊ TRẤN, LÀNG MẠC KHÁC |
Quần thể rừng Phép Màu (Nam)
LÀNG MAYOHIGA |
Thung lũng Shenda Noah
LÀNG SHINKI |
THỊ TRẤN SIENA ROAH |
VƯỜN MẶT TRỜI (NAM) |
Vô Hạn Thành
Bắc Gensokyo
?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét